Tôi không nghĩ như vậy. Tôi nghĩ thí dụ như ông Thích Thông Lạc chẳng hạn (là một người có nhiều quan điểm tương tự với tôi về lời dạy của Thích Ca) mới có lẽ là một người “khắc đẽo để cho ra Phật”. Vì ông là một tu sĩ nên lý luận của ông có khuynh hướng cần phải “làm cho ra” một Phật để có mà tu. Điều nầy tự nhiên và không có gì sai trái cả.
Điểm khác biệt ở đây là tôi không là một Phật tử. Tôi chỉ xem Thích Ca là một triết gia chớ không phải là một giáo chủ.
Tuy vậy như đã nói, nhân sinh quan của tôi chịu ảnh hưởng bởi một số triết lý mà tôi cho là của Thích Ca. Tuy vậy đối với tôi, có Phật hay không có Phật cũng không quan trọng. (Và tôi nghĩ Thích Ca nếu hiện diện cũng không quan tâm đến việc tôi có coi ông ấy quan trọng hay không). Do đó, tôi hy vọng là lý luận của tôi ở đây không mang tính chất chủ quan của một người lý luận với một mục đích (“có Phật, Phật là gì”) cần phải đạt đến.
Điều quan trọng đối với tôi là sống cho được một phần nào theo cái triết lý đó trong cuộc đời nầy.
No comments:
Post a Comment