Bài 23: Vô Ý Thức và Vô Trách Nhiệm

Có những người cho rằng những chuyện thờ cúng rườm rà, lọng đón, chuông đưa, khẩn cầu Trời Phật, bái lạy tăng sư, đúc tượng, phóng sinh, v.v. thường thấy ở các chùa chiềng chỉ là đặc thù của Phật giáo khi tín đồ nghĩ là họ làm như thế để biểu hiện lòng tin của họ ngoài xã hội, chốn đông người; và vì thế thì không ai nên chấp nhất mà phê bình, chỉ trích họ làm gì nhất là khi những việc làm trên của họ tuy không đúng với thuyết Phật dạy nhưng cũng không làm hại đến ai cả.

Trước nhất, những người đó không thấy rằng chuyện hành đạo trái hẳn với thuyết Phật dạy như vậy thật ra có tác dụng làm hư hoại chính họ và hư hoại cả hệ thống triết lý, tư tưởng của Phật Giáo. Những chuyện làm nầy tạo ra cơ hội để các tăng sư gian tham mưu danh cầu lợi dễ dàng, làm cho Phật tử càng ngày càng ngu muội hơn cũng như hao công tốn của mà không được lợi ích gì cho quá trình phát triển tâm linh thật sự của họ cả.

Thứ hai, chính cách suy nghĩ và thái độ trên đã gián tiếp dung dưỡng để các điều sai trái trên tiếp diễn và bành trướng mãi trong Phật Giáo.

Có câu nói đại loại là “thấy việc đúng mà không làm thì cũng tệ hại không thua gì thấy việc sai mà không ngăn cản”. Trong trường hợp nầy, có lẽ là trong một ngày một buổi không ai có thể ngăn cản hay phản đối được những thói tục sai lầm đã được chấp nhận và áp dụng qua vô số thế hệ trong Phật Giáo như vậy. Tôi không là một Phật tử nên tôi có thể đứng từ xa ở vị thế khán giả lẫn giám khảo để phê phán, chỉ trích mà thôi. Tưởng nghĩ các Phật tử chân chính cần phải làm gì thiết thực hơn cho chính họ và tôn giáo của họ. Ít nhất là họ không nên núp bóng sau các luận điệu như “Phật dạy không được phê phán ai” (hay những câu tương tự) nữa. Họ cần phải lên tiếng công khai bài bát các hủ thói tệ hại trên. 

Những Phật tử hiểu biết nhưng không làm gì hết chỉ có thể được xem là những người vô ý thức và vô trách nhiệm.

No comments:

Post a Comment